Thư của Bùi thị Kim Ngân gửi Dân biểu Loreta Sanchez

 

Hà nội, ngày 30 tháng 11 năm 2003

Kính gửi : Bà Loreta Sanchez

Trước tiên tôi xin gửi lời thăm hỏi sức khoẻ của bà cũng như toàn thể gia quyến của bà.

Tôi xin tự giới thiệu, tôi là : Bùi thị Kim Ngân – sinh năm 1968.

Gia đình tôi hiện đang trú tại số nhà 26 tổ 67 B – P .Vĩnh Tuy- Quận Hai Bà Trưng – Thành phố Hà nội – Việt Nam.

Tôi đang làm kế toán cho một công ty TNHH.

Chồng tôi là Nguyễn Vũ Bình – sinh năm 1968, tốt nghiệp khoa Kinh tế chính trị của trường Đại học Quốc gia Hà nội năm 1990. Chồng tôi – anh Nguyễn Vũ Bình – đã làm biên tập viên Ban kinh tế của Tạp chí Cộng Sản – Cơ quan lý luận và chính trị của Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam – từ năm 1992 đến cuối năm 2000.

Ngày 2 tháng 9 năm 2000, với nhận định đất nước còn quá nghèo và có khả năng đi vào một cuộc khủng hoảng toàn diện. Chồng tôi đã gửi cho các cấp lãnh đạo nhà nước Việt Nam lá đơn xin thành lập Đảng tự do dân chủ. Mục tiêu nhằm góp phần phục hưng đất nước, kèm theo một bài viết về chương trình xây dựng đất nước. Đồng thời chồng tôi cũng nộp luôn đơn xin thôi việc tới lãnh đạo Tạp chí Cộng sản vì hiểu đơn xin thành lập Đảng tự do dân chủ của mình trái với tôn chỉ và mục đích của tờ Tạp chí. Ngay sau đó Cơ quan an ninh liên tục gọi chồng tôi lên thẩm vấn suốt hơn một tuần lễ. Thật bất ngờ ban lãnh đạo Tạp chí không để chồng tôi thôi việc tự nguyện mà lại ra kỷ luật buộc chồng tôi thôi việc và trong lý lịch lại ghi: chồng tôi có đánh giá sai lệch về tình hình đất nước và không tin vào sự lãnh đạo của Đảng cộng sản Việt Nam, hòng ngăn chặn con đường đi xin việc của chồng tôi ở các cơ quan khác.

Trước sự việc đó, với tâm lý một người phụ nữ như tôi chỉ muốn cuộc sống gia đình yên ổn, vợ chồng có việc để có thu nhập cùng nhau nuôi dạy các con nên tôi rất hoảng sợ nài nỉ chồng tôi đừng làm các việc đó nữa. Chồng tôi nói với tôi rằng “Nếu em ngăn cản anh không làm các việc đó thì thà rằng em bắt anh phải chết còn hơn. Đấy là tâm huyết của anh, anh làm các việc đó không phải mang lại quyền lợi cho bản thân anh, mà vì lợi ích của đất nước và của mọi người”. Chồng tôi còn khẳng định và động viên tôi rằng: Anh và gia đình tôi sẽ không sao cả vì anh hoàn toàn chấp hành đúng pháp luật của nhà nước.

Nhưng thưa bà !

Ngày 19 tháng 7 năm 2002 chồng tôi nhận được lời mời của bà. Chồng tôi đã viết một bài có tựa đề “Bản điều trần về tình trạng nhân quyền ở Việt nam” rồi gửi cho Hạ Nghị Viện Hoa kỳ vào 7h sáng ngày 20 tháng 7 năm 2002. Thì đến 8h sáng hôm đó Công an Việt nam ập đến nơi chồng tôi làm việc, khám xét máy tính, tịch thu một số giấy tờ của chồng tôi và bắt chồng tôi đưa về Cơ Quan An ninh Thành phố Hà nội – tại 87 Trần Hưng Đạo. 19h tối cùng ngày chồng tôi được đưa về nhà cùng một số ông công an. Họ khám xét chỗ ở của gia đình tôi và lấy đi một số giấy tờ, sách báo v.v... Những thứ đó chồng tôi để công khai trên bàn làm việc của chồng tôi. Chồng là người đàng hoàng, anh không bao giờ làm việc gì sai trái, lén lút.

Sau một tuần chồng tôi bị áp giải từ sáng đến tối để chất vấn tại phòng điều tra của Cơ quan An ninh thành phố Hà nội và sau hơn hai tháng họ đặt một trạm gác cách nhà tôi 20m canh phòng mọi sinh hoạt đi lại cũng như ngăn cản mọi mối quan hệ của gia đình tôi, thì đến ngày 25 tháng 9 năm 2002 chồng tôi đã bị Cơ quan An ninh Thành phố Hà nội bắt đem đi cùng một số giấy tờ mà họ cho đó là tài liệu. Chồng tôi bị bắt đem đi trước sự ngơ ngác của 3 mẹ con tôi. Lúc chồng tôi bị bắt, con gái lớn tôi mới chưa đầy 4 tuổi, cháu ngây thơ chưa hiểu điều gì đã xẩy ra với bố mình, cháu cứ tưởng bố cháu được các chú Công an mời đi uống cà phê. Vì một số ông Công An nói với cháu như thế. Con gái bé tôi lúc đó chưa đầy chín tháng tuổi. Trước khi bị bắt đưa ra khỏi nhà, chồng tôi bế cháu và hôn cháu để tạm biệt nhưng cháu ngây ngô chẳng biết gì cả.

Thưa bà !

Hai vợ chồng tôi sống xa gia đình. Chồng tôi bị bắt khiến gia đình tôi lâm vào cảnh sống khó khăn con vắng cha, vợ thiếu chồng. Mọi vấn đề từ nuôi dậy con cái đến lo toan kinh kế để đảm bảo cuộc sống hàng ngày cho 2 con và mẹ tôi lên trông cháu cũng như hàng tuần đi gửi đồ thăm nom cho chồng đều trông vào mình tôi.

Kể từ ngày chồng tôi bị bắt đem đi đến nay đã hơn 14 tháng trời ròng rã. 3 mẹ con tôi chưa hề một lần được thấy mặt anh. Con gái lớn của tôi luôn hỏi “Sao bố đi làm lâu thế ? Mẹ gọi điện cho bố về với con nhé, con nhớ bố lắm !”. Cháu luôn tin rằng tết năm nay bố sẽ về ăn tết với cháu. Con gái thứ hai của tôi thì đến giờ không còn biết bố cháu là ai nữa rồi !. Cháu cầm ảnh của chồng tôi xem và hỏi “Mẹ ơi ! chú nào đây”. Thời gian bố các cháu bị bắt đã quá lâu đối với 3 mẹ con tôi. Tôi thấy các con tôi thật là đáng thương, đáng lý ra ở độ tuổi của chúng phải được hưởng đầy đủ sự yêu thương chăm sóc của bố chúng. Chồng tôi là người hết mực chiều con. Cứ mỗi lần thấy các con tôi thèm muốn được trèo vào lòng bố như trẻ con hàng xóm là tim tôi lại quặn đau. Tôi thấy đau và bất lực vì biết chồng tôi đang bị oan ức mà không biết làm cách nào để đòi lại sự công bằng cho chồng tôi để anh sớm trở về cùng vợ con.

Nhiều đêm tôi luôn mơ thấy chồng tôi vẫn ở bên cạnh 3 mẹ con tôi, vui đùa với các con tôi. Đến khi tỉnh giấc thì mới biết đó chỉ là giấc mơ thì nước mắt lại trào ra và thức luôn đến sáng. Rồi những lúc con ốm đau chỉ có một thân một mình chăm sóc các con, đưa các con đi viện, tôi thấy tủi thân vô cùng. Nhiều khi tôi đưa các con đi chỉ để các cháu đỡ thiệt thòi, nhìn thấy gia đình khác có đầy đủ vợ chồng, con cái. Các con tôi thấy các bạn được bố kiệu trên vai cứ đòi tôi gọi bố về để kiệu chúng. Tôi chỉ biết ôm các con vào lòng mà khóc. Dù tôi có yêu thương con tôi bao nhiêu thì vẫn không thể thay thế vai trò của bố các cháu.

Với nghĩa vụ người vợ, tôi đã gửi đơn rất nhiều lần cho các cơ quan chức năng xin phép cho 3 mẹ con tôi được gặp chồng tôi, để các con tôi và chồng tôi được thấy mặt nhau. Tôi cũng muốn biết về tình hình sức khoẻ của chồng tôi hiện nay ra sao. Tôi rất lo lắng cho tình hình sức khoẻ của chồng tôi vì tôi được biết chế độ sinh hoạt trong trại giam rất thiếu thốn, tôi đã nhiều lần không cầm được nước mắt khi đọc thư anh viết. Nhưng nhiều tháng qua cơ quan an ninh vẫn không cho mẹ con tôi được gặp. Mặc dù chồng tôi chỉ bị giam cách nơi tôi làm việc chưa đầy 6 km.

Khi được tin chồng tôi sắp bị đưa ra xử, tôi lo lắng bổ đi các nơi xin phép được gặp chồng tôi để bàn về việc mời luật sư cho anh. Toà án, Viện kiểm soát, Cơ quan an ninh tìm mọi cách không cho tôi gặp. Họ chỉ nói cho tôi biết chồng tôi không đồng ý mời luật sư. Theo tôi nghĩ, có lẽ chồng tôi thương tôi một nách nuôi 2 con nhỏ, phải lo toan nhiều việc sẽ khó khăn về tài chính, sợ không có tiền để mời luật sư vì thế anh đã từ chối việc mời luật sư.

Vì họ không cho tôi gặp chồng tôi, nên anh không biết rằng dù khó khăn tôi vẫn dành dụm được một số tiền và đã chính thức ký kết mời 3 luật sư để biện hộ cho chồng mình.

Công an luôn nhắc nhở tôi không được nói chồng tôi bị bắt và giam giữ tại đâu cũng như tình hình sức khoẻ của anh ấy. Không nên quan hệ với bạn bè của chồng tôi nhất là những gia đình có cùng hoàn cảnh như gia đình tôi. Không được gửi đơn lên các cấp lãnh đạo nhà nước Việt nam mà chỉ được gửi đơn đến Cơ quan an ninh.

Tôi không hiểu vì sao trong khi Đảng Cộng sản Việt nam và chính phủ của đất nước tôi luôn nêu cao vấn đề cải cách tư pháp, đảm bảo quyền bào chữa, đảm bảo quyền công dân mà cơ quan An ninh thành phố Hà nội lại tuỳ tiện làm trái pháp luật như vậy ?

Bà cũng là một người vợ, ngưòi mẹ. Tôi tin rằng bà dễ đồng cảm với tôi trong hoàn cảnh hiện nay.

Thưa bà !

Cho phép tôi được hỏi : Trước khi bà có ý định mời chồng tôi tham dự vào hội thảo bàn về nhân quyền, liệu bà có biết rõ về đất nước Việt Nam cũng như cuộc sống của người dân Việt nam chúng tôi trong thời đại hiện nay ra sao ? bà có suy nghĩ gì khi chồng tôi đáp lại lời mời của bà bằng bài viết "Bản điều trần về tình trạng nhân quyền ở Việt nam" thì chồng tôi đã bị bắt và bị quy vào tội gián điệp.

Thưa bà !

Chắc bà không thể hình dung nổi sự lo lắng và hoảng sợ khi tôi được tin chồng tôi bị quy tội gián điệp. Theo điều 80 của bộ luật hình sự nhà nước CHXHCN Việt Nam – tội gián điệp là một trong các tội nặng nhất ở đất nước tôi, khung hình phạt từ 12 năm đến tử hình. Gia đình tôi sẽ bị mọi người phỉ nhổ và xa lánh. Lúc đó 3 mẹ con tôi biết sống ra sao ?

Bà đã trực tiếp đọc bài viết đó của chồng tôi chưa ?. Tất cả những điều chồng tôi viết đó là sự thật đã và đang xẩy ra trên đất nước chúng tôi. Những sự việc đó đã được nhiều công dân Việt nam làm đơn cùng ký tên kiến nghị với cấp lãnh đạo của Việt Nam. Chồng tôi chỉ là người liệt kê lại sự việc đó vào bản điều trần mà thôi. Mục đích của chồng tôi muốn làm một việc gì đó để giúp cho nhân loại đâu cũng có cuộc sống tự do, dân chủ.

Thưa bà !

Hiện nay tôi chỉ còn biết trông chờ vào sự phán xét công minh của các nhà lãnh đạo cao cấp của đất nước tôi. Do đó tôi liên tục gửi đơn kêu oan cho chồng tôi. Tôi đã gửi đơn cho ông Tổng bí thư, ông Chủ tịch nước, ông Chủ tịch Quốc hội và rất nhiều ông lãnh đạo cao cấp khác của đất nước tôi. Mong muốn của tôi là các ông ấy bớt chút thời gian xem xét đơn thư của tôi để chồng tôi sớm được trở về cùng mẹ con tôi.

Hàng ngày tôi và mẹ tôi luôn cầu trời khấn phật mong tác động tới các ông lãnh đạo cao cấp của đất nước để chồng tôi được bình an vô sự.

Thưa bà !

Do thực hiện yêu cầu của bà mà chồng tôi, tôi và các con tôi lâm vào hoàn cảnh cực kỳ gieo neo. Tôi là một phụ nữ bình thường, không hiểu biết về chính trị, về đường lối chính sách đối ngoại của đất nước bà vì vậy tôi xin được giãi bày với bà mong có sự cảm thông và hết sức quan tâm của bà.

Tâm sự với bà xong tôi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Tôi không còn cảm thấy có lỗi với chồng tôi và các con tôi.

Tôi cùng toàn thể gia đình xin trân trọng cám ơn bà !

Chúc bà cùng toàn thể gia quyến an khang.

Vợ Nguyễn Vũ Bình

Bùi Thị Kim Ngân

 

 

 

 


[Trang nhà] [Về MLNQ] [Luật NQ] [Tài liệu] [Báo cáo NQ] [Giải NQVN ] [Diễn đàn] [Liên kết]