| Làn sóng đ́nh công vẫn sôi sục tại Việt Nam 
			 03.3.2006 
			 VIỆT 
			NAM 3-3 - Hàng vạn công nhân ở hai khu công nghiệp Biên Ḥa 2 và 
			Amata tỉnh Đồng Nai gần một tuần qua đă sống trong cảnh của những 
			người thất nghiệp. Họ đ́nh công để đ̣i tăng lương. Khởi đầu từ một 
			công ty, cho đến giờ, t́nh trạng đ́nh công đă lan sang trên 10 công 
			ty khác. Ngày ngày, họ vẫn tụ tập ở trong và ngoài khuôn viên đợi 
			chờ câu trả lời từ lănh đạo nhưng t́nh h́nh chưa có vẻ ǵ tiến triển. 
			Phóng viên báo 
			Thanh Niên tường thuật: “Chiều 1 tháng 3, chúng tôi trở lại Công ty 
			F. ở khu công nghiệp Biên Ḥa 2. Đă năm ngày trôi qua nhưng t́nh 
			h́nh vẫn chưa có ǵ sáng sủa. Yêu cầu của công nhân chưa được lănh 
			đạo đáp ứng. Công việc đ́nh trệ. Việc đ́nh công đă bắt đầu diễn ra 
			từ thứ Sáu tuần trước. Buổi sáng ca một tự nghỉ kéo theo ca hai, ca 
			ba cũng tự nghỉ luôn. Đến thứ Bảy, công ty quyết định cho tất cả 
			công việc tạm ngưng. Chủ Nhật: Nghỉ. Sang thứ Hai, ngày đi làm công 
			nhân đ́nh công. Thứ Ba, thứ Tư cũng vậy. Quanh khuôn viên công ty, 
			công nhân kẻ đứng người ngồi túm lại nói chuyện hoặc đọc báo, chơi 
			bài. 
			Sang Công ty M.M. 
			t́nh h́nh c̣n căng thẳng hơn. Xe cảnh sát đă được huy động đến. Một 
			đám đông khoảng 20 thanh niên xách xe chạy ṿng ṿng, mặt mũi gằm 
			ghè. Công nhân nam nữ đang tụ tập xung quanh hàng rào, cổng chính 
			với vẻ mặt rất bực tức. 
			Một nữ công nhân 
			kể: “Ông trưởng pḥng S. vừa đánh công nhân chảy máu đầu. Hai tay 
			quản lư th́ vừa tát một con bé, nhốt lại không cho ra...” Theo những 
			công nhân trên, hung khí các “sếp” dùng là dây lưng và que, một số 
			“chơi” bằng tay chân. Mâu thuẫn đă lên đến đỉnh điểm khi một số nam 
			công nhân t́m cách lọt vô trong đ̣i hành hung mấy tay quản lư người 
			Việt. Cơ quan công an đă phải cho người vào ngồi tận trong sân để 
			đảm bảo trật tự. Đ̣i hỏi của giới công nhân là: Đưa thâm niên vào 
			tính trong lương căn bản chứ không phải tính ngoài theo dạng phụ cấp. 
			Khoảng 3 giờ 
			chiều, ở Công ty sản xuất xích chuyên dụng Việt  
			Qua hàng rào sắt, 
			công nhân Nguyễn Văn Đăng của Công ty F. cho biết: “Tụi tôi cứ đến 
			ăn chực nằm chờ rồi về. Hôm nào họ thích lên th́ cho ăn cơm c̣n 
			không, tự ra ngoài ăn hoặc mua ḿ gói về ăn”. Đăng đă làm cho công 
			ty từ năm 1998, đến nay đă được gần 9 năm. Anh bức xúc: “Làm ṛng ră 
			9 năm nay mà không được lên đồng nào!” Và anh cũng tỏ ra lo lắng: 
			“Nghỉ làm năm ngày rồi, không biết họ có tính cho tiền lương không?” 
			Tuy c̣n khá trẻ nhưng Đăng đă đeo nhẫn cưới và đang là trụ cột của 
			một gia đ́nh có một vợ hai con. Vợ Đăng làm được 700,000 đồng/tháng. 
			Đăng làm được gần 1.5 triệu đồng. Hai vợ chồng phải thuê gian nhà 12 
			mét vuông để ở với giá 250,000 đồng/tháng, cộng thêm một tháng 
			50,000 đồng điện nước. Họ có hai đứa con, một đứa lớp 1, một đứa 3 
			tuổi. Đăng nói buồn buồn: “Vợ tôi vẫn động viên tôi phải đ̣i hỏi 
			đúng quyền lợi của ḿnh, cùng anh em, tập thể. Nhưng thật sự năm 
			ngày này mà công ty không trả lương là rất ảnh hưởng đến kinh tế gia 
			đ́nh. Chắc sau này phải tăng ca bù lại”. Tại khu công nghiệp Amata, 
			t́nh h́nh đời sống các công nhân cũng không khá hơn. Hôm 28 tháng 2, 
			công ty N.G. mới giải quyết được vụ đ́nh công và động viên công nhân 
			đi làm lại th́ ở ngay đối diện, công nhân Công ty A.F. đă đồng loạt 
			xin nghỉ. Sáng nay, công nhân tụ tập lại trước cửa chờ kết quả họp 
			của lănh đạo nhưng chưa thấy ǵ nên chiều kéo về nhà nghỉ ngơi. Ở 
			một số công ty khác, t́nh trạng cũng tương tự. Trong khi đó, cũng có 
			rất nhiều công ty đang treo đăng tuyển công nhân trước cổng với số 
			lượng từ 200-300 đến cả ngàn người. Một số công nhân đang trong giai 
			đoạn đ́nh công rủ nhau tụ tập lại trước những văn pḥng tư vấn việc 
			làm. Họ đang muốn t́m những công việc mới với vẻ mặt buồn rầu. 
			Phóng viên báo 
			Thanh Niên tường thuật l. Đến cuối giờ chiều, chúng tôi trở lại F. 
			th́ được các công nhân hồ hởi cho biết: “Sau cuộc họp, lănh đạo công 
			ty đă đồng ư tăng lương và in quyết định cho mọi người xem”. Chị 
			Trần Đỗ Quyên, công nhân làm tại đây từ năm 1998 tại bộ phận kiểm 
			tra lớp ngoài cho biết: “Lương tôi được tăng 160,000 đồng, cộng 
			75,000 đồng phụ cấp thâm niên. Các phụ cấp về độc hại, chuyên cần sẽ 
			được công đoàn họp lại và xem xét trong tháng 3!” Chị Quyên cũng vui 
			khi cho biết, năm ngày đ́nh công vừa rồi công ty cũng thanh toán 
			lương đầy đủ. Với chị, chuỗi ngày kêu chồng đèo đi đ́nh công rồi đón 
			về “nằm thượt ở nhà” đă kết thúc. 
			Báo Thanh Niên 
			nhận định, đ́nh công chứng minh được sự lớn mạnh của lực lượng lao 
			động (cả về số lượng lẫn tŕnh độ). Người lao động đă có thể bằng 
			sức mạnh tập thể phản ánh những nguyện vọng của ḿnh với người sử 
			dụng lao động... Nếu như những năm từ 1995 đến 2004, “đ́nh công” chỉ 
			đơn thuần là đ̣i quyền lợi hợp pháp của tập thể người lao động trước 
			sự vi phạm pháp luật của chủ sử dụng lao động, th́ các cuộc đ́nh 
			công vừa qua tại Sài G̣n là “tập hợp lực lượng để đề đạt nguyện vọng 
			hợp lư, cao hơn mức quy định của pháp luật đối với chủ sử dụng lao 
			động”. Các cuộc đ́nh công tự phát cho thấy vai tṛ của Công đoàn cơ 
			sở c̣n hạn chế”. Báo này dẫn lời bà Nguyễn Thị Dân - Trưởng pḥng Lao động-Tiền lương-Tiền công, Sở lao động thương binh xă hội thành phố Sài G̣n tại Hội nghị hôm 2 tháng 3 năm 2006 cho biết: “Khoảng cách chênh lệch giữa tiền lương tối thiểu của công nhân trong các công ty có vốn đầu tư trong nước (350,000 đồng/tháng) với công ty có vốn đầu tư nước ngoài (870,000 đồng/tháng) quá xa, cách nhau đến 2.49 lần! Và đây cũng chính là lư do của hàng loạt vụ đ́nh công liên tiếp xảy ra. 
 
 [Trang nhà] [Về MLNQ] [Luật Nhân Quyềnn] [Tài liệu] [Tin nhân quyền] [Diễn đàn] [Tham gia] [Tải xuống] [Liên kết] |