Công an đánh, chửi kẻ đòi dân chủ: “Mày chết đi chúng tao càng mừng”
SÀI GÒN 09-08 (NV) - “Mày chết đi chúng tao càng mừng.” Ðó là lời một sĩ quan công an nói với ông Vũ Hoàng Hải ngày 5 Tháng Tám 2006 sau khi ông bị công an đánh ở trụ sở Công An phường 18 quận 4 Sài Gòn. Ông Hải là một trong những người ký tên ủng hộ Bản Tuyên Ngôn Dân Chủ do 3 vị linh mục và một số nhà đấu tranh dân chủ ở Việt Nam khởi xướng, vận động dân chủ hóa Việt Nam thường được gọi tắt là “Khối 8406”. Bản tuyên ngôn này phổ biến lần đầu ngày 4 Tháng Tám 2006 với 116 người ký tên tham dự nay đã có hàng ngàn người tại Việt Nam cũng như trên thế giới ủng hộ. Trong bản tường trình gửi đến nhiều cơ quan truyền thông ở ngoại quốc và các cơ quan hữu trách ở Việt Nam, ông Vũ Hoàng Hải, 41 tuổi, tường thuật chi tiết những gì đã xảy ra cho ông khi bị công an thẩm vấn nhiều ngày liên tiếp. Trong đó, ông bị ép cung, vu khống và bị đánh đập dã man ra sao. Hiến Pháp Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, điều 71, viết: “Công dân có quyền bất khả xâm phạm về thân thể, được luật pháp bảo hộ về tính mạng, sức khỏe, danh dự và nhân phẩm... Nghiêm cấm mọi hình thức truy bức, nhục hình, xúc phạm danh dự, nhân phẩm của công dân.” Hai thành viên của Khối 8406 khác, doanh nhân Phạm Bá Hải và Nguyễn Ngọc Quang cũng đã bị Công An Sài Gòn thẩm vấn, ép cung, đổ cho tội “âm mưu lật đổ chính quyền” liên tiếp nhiều ngày. Dưới đây là bản tường trình của ông Vũ Hoàng Hải: Bản tường trình Về việc bị công an hành hung Kính gửi: quý cơ quan hữu trách Các phương tiện truyền thông trong và ngoài nước Tôi tên : VŨ HOÀNG HẢI Sinh ngày 2 Tháng Mười Hai 1965 tại Sài Gòn Ðịa chỉ thường trú: B243B Ðoàn Văn Bơ, phường 18, quận 4, Sài Gòn Khoảng 17 giờ ngày 4 Tháng Tám 2006, tôi nhận được giấy mời của công an khu vực vào đúng 8 giờ sáng ngày 5 Tháng Tám 2006 lên trụ sở Công An phường 18, quận 4 gặp anh Tiên công an khu vực để làm việc về vấn đề liên quan tới hộ khẩu, lúc đó tôi đang bận trông coi việc sửa chữa nhà nên vội nhét tờ giấy mời vào trong bóp rồi tiếp tục trông coi việc sửa chữa. Sáng hôm sau, khi ngủ dậy, tôi liền đến phường đúng giờ theo giấy hẹn. Khi bước lên trụ sở Công An phường 18, quận 4, tôi xin được gặp anh Tiên công an để làm việc thì họ nói tôi chờ chút xíu, rồi sau đó công an dẫn tôi lên lầu để làm việc. Khi bước vào phòng làm việc tôi rất ngỡ ngàng vì ở đây có rất nhiều người mặc đồ thường phục ngồi chờ đợi sẵn với thái độ rất lạnh lùng, tất cả đều chăm chú vào tôi, họ chụp hình rồi mời tôi ngồi đối diện với họ. Trước mặt tôi là Bản Danh Sách Tuyên Ngôn Dân Chủ 2006, có tên Vũ Hoàng Hải chú thích bằng dòng bút dạ màu xanh, và một số bài báo của Tổ Chức Bạch Ðằng Giang Foudation. Sau khi ngồi xuống họ hỏi tôi có mang theo máy ghi âm gì không! Tôi nói không, thế là họ bắt tôi đứng dậy và kiểm tra khắp thân thể của tôi, rồi họ lấy máy điện thoại di động của tôi để kiểm tra. Công an nói tôi đã vi phạm nền an ninh quốc gia khi thành lập Tổ Chức Bạch Ðằng Giang Foundation, họ nói tôi là chủ tịch tổ chức này với bút danh là Trang Thiên Long cũng như tôi là thành phần có quá khứ chống phá nhà nước xã hôi chủ nghĩa khi còn ở trại tỵ nạn Thái Lan. Sau khi kiểm tra máy điện thoại di đông của tôi, họ đã ghi chi tiết từng số điện thoại, tên tuổi, cũng như chi tiết những cuộc gọi và nhận điện thoại gần đây. Họ bắt tôi trả lời cụ thể về từng trường hợp, vì sao tôi có những số điện thoại này? Có khi nào? Ai cho? Cho vào lúc nào? Mục đích xin điện thoại để làm gì? Nhất là số điện thoại của những người tỵ nạn hồi hương. Sau đó họ bắt tôi đứng lên móc bóp ra để cho họ kiểm tra, họ lấy giấy chứng minh nhân dân của tôi, lấy lại giấy mời của công an và một số danh thiếp tôi mang theo bên mình. Tôi đã phản đối vì điều này đã xâm phạm vào quyền tự do của mỗi cá nhân. Tuy nhiên, một công an người Bắc, tóc muối tiêu hớt cao liền đi về phía tôi rồi chỉ thẳng vào mặt tôi và chửi bới tục tĩu, tôi kịch liệt phản đối thì bị đáp trả bằng nắm đấm thẳng vào má trái, với cú đấm bất ngờ tôi đã đau đớn gục xuống bàn, người công an này bắt tôi ngồi thẳng dậy nhìn thẳng vào mặt anh ta và trả lời những câu hỏi do anh ta đặt ra, mỗi khi tôi trả lời không đúng với mục đích của họ mong muốn thì tôi liền bị những cú đấm vào đầu đau điếng. Suốt một ngày làm việc từ sáng cho đến chập tối (vào khoảng hơn 18 giờ) tôi không có ăn uống bất cứ thứ gì, mặc dù họ có mời tôi ăn uống nhưng tôi không dám vì sợ có những điều bất trắc ở bên trong! Trong khi tôi bị thẩm vấn, thì công an khu vực lại nhà tôi dò hỏi đủ điều, họ nói với gia đình tôi phải hợp tác với họ trong cuộc điều tra này, nếu tôi có bất cứ tài liệu nào, máy móc hay băng hình thì mau nộp cho công an, nếu không thì sẽ bị liên lụy cả gia đình, công an còn đe dọa sau này sẽ trục xuất tôi ra khỏi địa phương. Ngày đầu làm việc rất căng thẳng, tôi không được nghỉ ngơi bất cứ lúc nào, mỗi lần vì quá mệt mỏi và căng thẳng tôi liền chợp mắt thì họ lại đập bàn quát tháo bảo tôi phải mở mắt ra và nhìn thẳng vào mặt họ để trả lời. Hơn nữa, tôi đang bị tăng xông máu rất cao, mỗi lần bị đánh thì tôi lại bị choáng váng mặt mày muốn ngất xỉu, tôi ra hiệu cho họ dừng tay thì tôi lại nhận được lời chửi rủa: Mày chết đi tụi tao càng mừng. Trong lúc tôi bị thẩm vấn thì người nhà của tôi đứng ở bên ngoài trụ sở nơm nớp lo sợ, vợ tôi phải bồng con đứng ở bên ngoài trụ sở khóc lóc vì sợ tôi bị đánh cộng thêm bịnh tăng xông cao thì tôi sẽ chết bất tử. Sau một ngày làm việc mệt mỏi và căng thẳng, tôi về nhà với tấm thân tàn tạ, chẳng ăn uống được gì vì chỗ đánh đau nhức. Ngày hôm sau (6 Tháng Tám 2006), tôi lại tiếp tục lên trụ sở công an phường 18, quận 4 để thẩm vấn, ngày thứ hai này tôi không bị đánh nhưng vì làm việc quá sức lại thêm bịnh tăng xông cao cũng như không ăn uống gì hết nên tôi đã bị ngất trên bàn phỏng vấn, nhưng công an chỉ cho tôi nghỉ ngơi chốc lát rồi tiếp tục thẩm vấn cho tới gần 20 giờ mới về nhà. Ngày 7 Tháng Tám 2006 cũng thế, tôi vẫn bị thẩm vấn từ sáng cho đến chiều tối, công an cứ thay phiên nhau bức cung, và ép buộc tôi làm bản tường trình về những mối quan hệ của tôi từ trại tỵ nạn cho tới bây giờ. Ðến ngày 8 Tháng Tám 2006, tôi vẫn bị thẩm vấn từ sáng cho đến tối không ăn uống gì và cũng không được nghỉ ngơi, công an có lúc chửi bới tôi thậm tệ không ra giống gì, nhưng cũng có lúc lại tỉ tê lời nhân nghĩa, họ cứ thay phiên nhau kẻ tung người hứng, câu nào tôi không trả lời theo ý họ thì lại bị đánh từ phía sau lưng đau điếng, suốt từ sáng cho đến tối không được nghỉ ngơi, công an cứ thay phiên nhau thẩm vấn tôi, cứ hết người này rồi tới người nọ, họ liên tục làm việc và bắt tôi phải trả lời những câu hỏi do họ đặt ra. Ðến chiều, tôi về nhà trong tinh thần uể oải và chán chường, tôi liền tắm rửa và ăn vội chút cơm rồi đi ngủ để ngày mai lại tiếp tục bị thẩm vấn. May thay, có một số anh em trong tổ chức 8406 vì sợ tôi cứ bị đánh kiểu này chắc có ngày tôi mang bịnh mà chết, hơn nữa bịnh tăng xông của tôi ngày càng trầm trọng, nếu tôi cứ bị thẩm vấn dài dài thì không chừng tôi sẽ chết bất tử, nên anh em đã chủ động giải thoát tôi ngay trong đêm ngày 8 rạng 9 Tháng Tám 2006 để chữa bịnh và cầu cứu đến các cơ quan có thẩm quyền cũng như các cơ quan truyền thông để kịp thời can thiệp cho trường hợp của tôi. Hiện nay mạng sống của tôi đang bị đe dọa, gia đình tôi đang bị công an hù dọa đủ điều, kính mong các tổ chức dân chủ, các cơ quan truyền thông và các hội đoàn ở trong và ngoài nước hãy can thiệp kịp thời để tôi được hưởng cái quyền căn bản tối thiểu của một con người, cái quyền mà Thượng Ðế đã ban cho mỗi con người khi vừa sinh ra và cái quyền đó phải được tôn trọng. Tôi xin chân thành cám ơn và biết ơn sâu sắc tới quý vị. Sài Gòn ngày 9 Tháng Tám 2006 Người Tường Trình: VŨ HOÀNG HẢI
[Trang nhà] [Về MLNQ] [Luật Nhân Quyềnn] [Tài liệu] [Tin nhân quyền] [Diễn đàn] [Tham gia] [Tải xuống] [Liên kết] |